Thời thơ ấu của tôi gắn liền với những đêm trăng sáng ở miền quê nghèo khó. Ánh trăng chiếu sáng trên cánh đồng lúa, trên dòng sông uốn lượn, trên những ngôi nhà tranh vách đất… tạo nên một bức tranh thiên nhiên đẹp đến nao lòng.
Những đứa trẻ chúng tôi thường tụ tập lại dưới gốc cây đa đầu làng vào những đêm trăng rằm. Chúng tôi chơi trò trốn tìm, nhảy dây, đu quay… tiếng cười đùa vang cả một góc trời. Ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt chúng tôi, trông chúng tôi như những thiên thần nhỏ bé.
Có một lần, chúng tôi chơi trò ú tim trong đêm trăng sáng. Tôi nấp sau một bụi tre, hồi hộp chờ đợi tiếng gọi của bạn bè. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng sột soạt trên đầu. Tôi ngẩng lên, thấy một con cú mèo đang đậu trên cành cây. Nó nhìn tôi bằng đôi mắt tròn xoe, rồi bất ngờ kêu một tiếng.
Tôi hét lên sợ hãi, chạy về phía bạn bè. Chúng tôi cười ầm lên, quên mất cả trò chơi của mình. Con cú mèo cũng bay mất, để lại cho chúng tôi một kỷ niệm khó quên.
Những đêm trăng sáng là thời gian chúng tôi được vui chơi thỏa thích. Chúng tôi không còn phải lo lắng về bài vở, về những công việc nhàm chán. Chúng tôi chỉ cần tận hưởng những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau.
Giờ đây, tôi đã trưởng thành, nhưng những ký ức về những đêm trăng sáng vẫn còn nguyên vẹn trong tôi. Đó là những ký ức đẹp nhất về tuổi thơ của tôi, về những người bạn thân thiết của tôi.
Tôi hy vọng rằng, những đứa trẻ ngày nay cũng sẽ có được những kỷ niệm đẹp về những đêm trăng sáng. Hãy tận hưởng những khoảnh khắc tươi đẹp đó, vì thời gian trôi qua rất nhanh và những ký ức sẽ mãi mãi theo ta suốt cuộc đời.