Đó là một buổi chiều ảm đạm vào tháng Mười, khi những chiếc lá bắt đầu chuyển sang màu vàng và đỏ rực rỡ. Tôi đang ngồi bên cửa sổ, nhìn ra đường phố ướt đẫm mưa, suy nghĩ về cuộc sống của mình.
Tôi đã luôn là một người may mắn. Tôi có một công việc tốt, một người vợ tuyệt vời và những đứa con đáng yêu. Nhưng gần đây, tôi cảm thấy có một điều gì đó không ổn. Tôi đã mất đi sự bình yên và hạnh phúc thường ngày của mình.
Khi tôi đang ngồi đó, nhìn ra cửa sổ, tôi thấy một con chim đen bay vào phòng. Nó đậu trên bệ cửa sổ và nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt đen láy. Tôi biết rằng đó không phải là một điềm tốt.
Tôi đuổi con chim ra ngoài, nhưng nó vẫn quay lại. Nó cứ đậu trên bệ cửa sổ, nhìn tôi một cách đầy ám ảnh. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Tôi biết rằng đó là một điềm báo, nhưng tôi không biết điềm báo gì.
Vài ngày sau, tôi bị mất việc. Ngay sau đó, vợ tôi rời bỏ tôi. Tôi đã mất tất cả mọi thứ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Tôi đã rất tuyệt vọng và không biết phải làm gì.
Một ngày nọ, khi tôi đang đi trên phố, tôi thấy một người đàn ông ăn xin. Tôi đưa cho anh ta một chút tiền, và anh ta nhìn tôi với lòng biết ơn. "Cảm ơn anh", anh ta nói. "Anh đã cứu cuộc đời tôi."
Tôi không hiểu anh ta nói gì. Tôi đã không cứu mạng anh ta. Nhưng anh ta cứ lặp lại những lời đó một cách đầy cảm kích. Sau đó, anh ta biến mất vào đám đông.
Tôi không bao giờ biết người đàn ông ăn xin đó là ai, nhưng tôi không bao giờ quên những lời của anh ta. Chúng cho tôi hy vọng vào một tương lai tươi sáng hơn. Tôi biết rằng tuy cuộc sống của tôi đã thay đổi, nhưng tôi vẫn có thể tìm thấy hạnh phúc.
Và tôi đã tìm thấy nó. Tôi tìm được một công việc mới, gặp một người phụ nữ mới và xây dựng một gia đình mới. Tôi đã học được rằng ngay cả khi những thời điểm tồi tệ nhất xảy ra, thì luôn luôn có hy vọng. Đôi khi, điềm báo đầu tiên chỉ là một bước ngoặt.