Vào một buổi sáng bình thường của tháng 9, mọi thứ đã thay đổi mãi mãi. Ngọn lửa và sự hủy diệt đã bao trùm đất nước, để lại một vết sẹo không thể xóa nhòa trong trái tim và tâm trí chúng ta.
Tôi còn nhớ mình đang ngồi trong lớp, tập trung vào bài học, thì đột nhiên có một tiếng động lớn. Mọi người dừng lại và nhìn nhau với vẻ bối rối, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Giáo viên của chúng tôi bước vào và thông báo rằng một máy bay đã đâm vào một tòa nhà ở New York. Chúng tôi sững sờ, không thể tin được vào những gì vừa nghe. Máy bay đâm vào tòa nhà? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chúng tôi bật TV lên và nhìn thấy những cảnh quay trực tiếp về sự kiện kinh hoàng đang diễn ra. Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, tòa nhà đổ sụp, và sự hỗn loạn tràn ngập đường phố.
Khi tòa tháp thứ hai bị tấn công, chúng tôi biết rằng đây không phải là một tai nạn. Đây là một cuộc tấn công có chủ đích vào đất nước chúng tôi. Một cảm giác sợ hãi và tức giận trào dâng trong tôi khi tôi chứng kiến sự hủy diệt diễn ra ngay trước mắt mình.
Những ngày sau đó trôi qua như một cơn ác mộng. Chúng tôi theo dõi các bản tin một cách ám ảnh, hy vọng có tin tức tốt hơn, nhưng chỉ thấy thêm đau thương và mất mát. Hơn 3.000 người đã thiệt mạng trong cuộc tấn công tàn bạo này.
Cuộc tấn công ngày 11 tháng 9 là một sự kiện đã thay đổi đất nước chúng ta mãi mãi. Nó khiến chúng ta phải đặt câu hỏi về sự an toàn, đoàn kết và sức mạnh của mình. Nó cũng thúc đẩy chúng ta phải đứng lên chống lại chủ nghĩa khủng bố và bảo vệ những giá trị mà chúng ta trân trọng.
Vào mỗi năm vào ngày 11 tháng 9, chúng ta tôn vinh những người đã mất, tôn vinh những anh hùng của ngày hôm đó và tái khẳng định lời thề sẽ không bao giờ quên. Chúng ta sẽ tiếp tục đứng vững, bảo vệ những giá trị của mình và xây dựng một tương lai tươi sáng hơn cho đất nước mình.