Anh trai Say hi




Khoảng một tháng sau khi ông bà tôi qua đời, tôi vào phòng ngủ của ông tôi để lấy một số giấy tờ.

Khuôn mặt ông tôi xuất hiện trong hình ảnh đen trắng trên kệ đầu giường, nụ cười trìu mến như thể ông muốn nói: "Này, cháu trai. Cháu khỏe không?". Tôi mỉm cười đáp lại và bắt đầu lục tung mọi thứ.

Sau khi tôi tìm thấy những thứ cần tìm, tôi nhìn thấy một cuốn sổ nhỏ nằm trên tủ đầu giường. Tò mò, tôi cầm nó lên và mở ra. Bên trong, tôi tìm thấy một loạt những lá thư đã được viết tay, tất cả đều có cùng một chữ ký: "Anh trai Jack của em".

Tôi bắt đầu đọc những lá thư. Thực ra, đó chỉ là những mẩu giấy nhắn nhỏ, kiểu như "Chúc em một ngày tuyệt vời nhé!" hay "Em nhớ anh nhiều lắm!". Nhưng có một điều gì đó về những dòng chữ viết tay ấy khiến tôi cảm thấy vô cùng gần gũi và ấm áp.

Tôi tưởng tượng ra ông nội của mình khi còn trẻ, đang mỉm cười viết những lá thư này cho người anh trai của mình, người đã chiến đấu trong Chiến tranh thế giới thứ hai. Tôi tự hỏi liệu họ có thân thiết với nhau không và điều gì đã xảy ra với người anh trai đó.


Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Tôi muốn tìm kiếm người anh trai của ông tôi. Tôi biết rằng điều này sẽ không dễ dàng, nhưng tôi quyết tâm thử một lần.

Tôi bắt đầu bằng cách tìm kiếm cái tên "Jack" trong danh bạ điện thoại và internet, nhưng tôi không tìm thấy gì cả. Tôi mở rộng phạm vi tìm kiếm, nhưng vẫn không có kết quả.

Sau nhiều ngày tìm kiếm vô vọng, tôi gần như muốn bỏ cuộc. Nhưng rồi tôi nhớ đến lời một người bạn đã nói với tôi rằng: "Đừng bao giờ từ bỏ những điều quan trọng đối với mình".


Tôi tiếp tục tìm kiếm và cuối cùng, tôi đã tìm thấy thứ mình cần. Tôi tìm thấy tên của anh trai ông tôi trong một cuốn sách gia phả về gia đình tôi. Anh ấy đã chết cách đây nhiều năm, nhưng con trai của anh ấy vẫn còn sống.

Tôi liên lạc với người con trai và sắp xếp một cuộc gặp. Khi tôi gặp anh ấy, anh ấy đã già, nhưng đôi mắt anh ấy sáng lên khi tôi kể cho anh ấy về những lá thư mà tôi tìm thấy.

Anh ấy cho tôi biết rằng cha anh ấy rất yêu mến em trai mình và luôn viết thư cho ông ấy để động viên ông ấy trong thời chiến. Sau chiến tranh, họ vẫn thường xuyên viết thư cho nhau, chia sẻ tin tức và hỏi thăm lẫn nhau.

Tôi cảm thấy như thể tôi đã tìm thấy một phần bị thiếu trong bức tranh về cuộc đời của ông nội tôi. Những lá thư đó không chỉ là những lời nhắn đơn giản mà còn là biểu tượng cho mối liên kết bền chặt giữa những người thân trong gia đình, dù cho khoảng cách và thời gian có thể chia cắt họ.


Tôi trở về nhà với một cảm giác đầy lòng biết ơn và tự hào. Tôi biết rằng ông nội của tôi đã là một người đàn ông tốt bụng và yêu thương, và tôi vô cùng tự hào khi được là cháu trai của ông.

Và mỗi khi tôi nhìn thấy bức ảnh đen trắng của ông tôi trên kệ đầu giường, tôi mỉm cười và nói: "Chào ông, cháu yêu ông nhiều lắm".