Dậy thì, tôi mới biết sợ, sợ cái chết. Hồi nhỏ thích xem phim kinh dị, rồi tối đến đắp chăn kín mít không dám đi vệ sinh một mình. Đến bây giờ, vẫn sợ. Tôi sợ từ những thứ rõ ràng như ma quỷ, cho đến những thứ vô hình như ý niệm về cái chết. Nói thế thôi chứ tôi cũng chẳng biết mình sợ chết vì điều gì, chỉ biết rằng cái cảm giác bất lực khi đối mặt với sự hữu hạn của cuộc đời khiến tôi chẳng dám nghĩ đến. Mỗi lần nảy ra ý nghĩ "Biết đâu ngày mai mình đi luôn thì sao?", tôi lại thấy lạnh sống lưng.
Bất chợt một ngày, tôi nghe tin cơn bão số 2 đổ bộ vào miền Trung, quét qua quê hương tôi. Những hình ảnh tan hoang, những câu chuyện thương tâm về con người, gia súc bị cuốn trôi khiến tôi sững sờ. Vô vàn cảm xúc ùa về trong tôi, trộn lẫn vào nhau tạo thành một thứ cảm giác khó tả: vừa xót xa, vừa lo lắng, lại vừa thấy... sợ.
Sợ, vì sức mạnh của thiên nhiên kinh hoàng quáNhững cơn bão với sức gió lên đến hàng trăm kilomet một giờ, những cột nước biển khổng lồ cao hàng chục mét, những trận mưa như trút nước khiến cả một vùng đất rộng lớn chìm trong biển nước. Trước sự cuồng nộ của thiên nhiên, con người trở nên thật nhỏ bé và bất lực. Những gì chúng ta dày công vun đắp chỉ trong chớp mắt đã bị phá hủy tan tành.
Tôi không ở trong vùng tâm bão, nhưng chỉ nhìn những hình ảnh được chia sẻ trên mạng cũng đủ khiến tôi thấy rùng mình. Những ngôi nhà bị tốc mái, những con đường ngập trong nước, những cánh đồng lúa xanh mướt chỉ còn là một màu vàng úa. Quá đau xót, quá thương xót cho những con người và vùng đất đã phải gánh chịu hậu quả nặng nề.
Thương, vì con người quá đỗi nhỏ béTrong cơn bão, con người chỉ như những con kiến nhỏ nhoi, cố gắng chống chọi với sức mạnh của thiên nhiên. Những hình ảnh người dân phải chạy trốn khỏi nhà cửa, những em bé còn chưa biết đi được cha mẹ ôm chặt trong tay, những người lính cứu hộ liều mạng vào vùng nguy hiểm để cứu người khiến tôi vừa xót xa vừa cảm phục.
Ở giữa cơn bão, họ không chỉ chiến đấu với thiên nhiên, mà còn chiến đấu với chính nỗi sợ của mình. Nỗi sợ hãi cái chết, nỗi sợ mất mát, nỗi sợ tương lai. Nhưng giữa bao đau thương ấy, vẫn luôn có những tia hy vọng le lói. Những câu chuyện về những người hàng xóm giúp đỡ nhau, những người xa lạ cùng nhau vượt qua khó khăn, những người lính cứu hộ quên mình vì dân càng khiến tôi thấy ấm lòng.
Lo, vì mình cũng có thể nằm trong số đóĐọc tin về bão, tôi lại giật mình nghĩ đến cái chết. Bão có thể đổ bộ vào bất cứ lúc nào, có thể cướp đi sinh mạng của bất cứ ai. Biết vậy, tôi lại càng thấy sợ. Sợ cái cảm giác bất lực khi đối mặt với thiên nhiên, sợ cái cảm giác đau đớn khi phải chứng kiến người thân yêu của mình ra đi, sợ cái cảm giác cô đơn khi phải một mình đối mặt với cái chết.
Nhưng rồi, tôi nghĩ đến những người đã vượt qua cơn bão. Họ cũng từng sợ, từng lo lắng, nhưng họ vẫn cố gắng sống tiếp. Họ mất đi nhà cửa, người thân, nhưng họ vẫn không mất đi hy vọng. Họ bắt đầu lại từ đầu, xây dựng lại cuộc sống của mình.
Tôi nghĩ, cuộc đời cũng vậy. Cuộc đời cũng có những cơn bão của riêng mình, những cơn bão đau thương, mất mát, tuyệt vọng. Nhưng giống như cơn bão số 2, cuộc đời cũng sẽ qua đi. Điều quan trọng là chúng ta phải học cách vượt qua nỗi sợ, học cách tiếp tục sống, học cách xây dựng lại cuộc sống của mình sau mỗi cơn bão.
Sợ chết là một bản năng của con người. Nhưng sợ chết không có nghĩa là chúng ta phải sống trong sợ hãi. Chúng ta vẫn có thể tận hưởng cuộc sống ngày nay, vẫn có thể theo đuổi ước mơ của mình, vẫn có thể yêu thương và được yêu thương. Chỉ cần chúng ta luôn nhớ rằng, cuộc sống này hữu hạn và mỗi ngày trôi qua là một ngày không bao giờ trở lại.
Hãy sống trọn từng phút giây, sống như thể ngày mai chúng ta sẽ đi xa. Hãy yêu thương nhau nhiều hơn, hãy giúp đỡ những người xung quanh, hãy làm những điều khiến trái tim chúng ta hạnh phúc. Bởi vì, dù có trải qua bao nhiêu cơn bão, cuộc sống vẫn luôn tươi đẹp và đáng sống.