Trong căn phòng trọ nhỏ, tôi ngồi thu mình trên chiếc sofa cũ kỹ, ánh sáng từ màn hình tivi chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của mình. Một cảm giác cô đơn và trống trải kéo đến, bủa vây lấy tôi như một tấm chăn nặng nề.
Tôi là một người sống nội tâm, khó có thể kết bạn và hòa nhập. Tôi thường dành nhiều thời gian ở nhà, chìm đắm trong những cuốn sách và thế giới ảo. Nhưng rồi cuộc sống tự cô lập này bắt đầu trở nên mệt mỏi và ngột ngạt. Tôi cảm thấy mình như một hòn đảo cô đơn giữa dòng đời tấp nập.
Tôi đã cố gắng hòa nhập, tham gia các câu lạc bộ, lớp học, nhưng vẫn chẳng đi đến đâu. Những lời nói của tôi dường như không bao giờ được lắng nghe, những cảm xúc của tôi bị phớt lờ. Tôi cảm thấy mình càng trở nên cô đơn và vô hình.
Những đêm dài trên chiếc sofa, tôi thường tưởng tượng mình đang ở một nơi khác - một nơi có bạn bè, gia đình và những người trân trọng mình. Tôi sẽ không còn cảm thấy cô đơn và lạc lõng nữa. Nhưng rồi tôi lại trở về với thực tại khắc nghiệt, với căn phòng trọ chật chội và cảm giác cô đơn đeo bám.
Có bao nhiêu người ngoài kia cũng đang cô đơn như tôi?Tôi nghĩ đến những người già sống đơn độc trong những căn hộ nhỏ, những bà mẹ đơn thân phải vật lộn nuôi con và những người nhập cư không có gia đình hay bạn bè ở đất nước mới. Tôi nhận ra rằng cô đơn không chỉ là cảm xúc của riêng mình. Nó là một căn bệnh phổ biến đang tàn phá nhiều cuộc sống.
Tôi biết rằng tôi cần phải thoát khỏi tình trạng này, nhưng tôi không biết phải làm thế nào. Tôi không có nhiều bạn bè hay người thân để chia sẻ. Tôi không có đủ can đảm để bước ra khỏi vùng an toàn của mình và kết nối với thế giới.
Tôi không biết câu trả lời cho những câu hỏi này. Tôi chỉ biết rằng tôi không thể tiếp tục sống trong cô đơn như thế này. Tôi cần thay đổi điều gì đó.
Vì vậy, tôi đứng dậy khỏi chiếc sofa, hít một hơi thật sâu và quyết định sẽ tìm cách thoát khỏi "đảo cô đơn" của mình. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi sẽ không từ bỏ. Tôi sẽ chiến đấu với sự cô đơn và tìm thấy hạnh phúc mà tôi xứng đáng được hưởng.