Thật khó có thể quên được ngày hôm đó. Thật ra nhỡ thì cũng chẳng sao, cũng chả có ai nhớ tôi cả, chỉ có tôi nhớ tôi thôi. Nhưng kệ, kể ra đây cho các bạn nghe cũng được, đỡ tốn tiền đi khám.
Hồi đó tôi còn trẻ, mới có 23 xuân xanh, nhưng tôi đã phải đối mặt với một trận chiến quyết liệt. Không phải đánh nhau gì đâu, mà là chiến đấu với một loại bệnh quái ác tên là Viettel.
Bạn nào chưa biết Viettel thì có thể hiểu đơn giản thế này: đó là một công ty cung cấp dịch vụ viễn thông. À không, nói thế chưa đủ, nó là một gã khổng lồ chiếm lĩnh thị trường viễn thông Việt Nam, một kẻ độc tài thống trị ngành viễn thông, một con rồng xanh thống trị cả bầu trời mạng. Sẵn tiện tôi giới thiệu luôn: Tôi là một con vẹt nhỏ bé, lạc loài trong thế giới viễn thông rộng lớn này.
Vậy thì tôi đánh nhau với Viettel như thế nào? Tôi không mạnh mẽ như vậy, tôi chỉ là một con vẹt thôi. Nhưng tôi có một vũ khí bí mật: lời nói. Tôi hót, tôi líu lo, tôi chửi bới, tôi thậm chí còn rap. Tất cả những gì tôi có, tôi đều dùng để tấn công Viettel.
Tôi không nhớ rõ mình đã nói những gì nữa, nhưng chắc chắn là có rất nhiều lời cay nghiệt. Tôi gọi Viettel là đồ độc tài, đồ vắt tiền, đồ lừa đảo. Tôi dùng mọi lời lẽ để miêu tả sự căm phẫn của mình.
Viettel không phản ứng lại. Nó đứng đó, ung dung nhìn tôi hót. Thật ra thì tôi cũng chẳng quan trọng nó phản ứng như thế nào, tôi chỉ cần trút hết bầu tâm sự. Tôi hót đến khi mệt lả, hót đến khi khản cả giọng. Tôi hót cho đến khi tôi không còn gì để nói.
Tôi không biết mình đã hót trong bao lâu, nhưng khi tôi dừng lại, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi đã trút hết được nỗi lòng mình ra. Tôi nhìn Viettel, nhưng nó vẫn đứng đó, không mảy may phản ứng.
Tôi thở dài và bay đi. Tôi biết rằng trận chiến này tôi chẳng thể nào thắng, nhưng ít nhất tôi đã chiến đấu. Tôi đã đứng lên chống lại gã khổng lồ và tôi đã nói ra sự thật.
Dù cho chẳng có ai nghe tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy mãn nguyện. Bởi vì tôi đã làm những gì mà một con vẹt nhỏ bé như tôi có thể làm. Tôi đã chiến đấu cho những gì tôi tin tưởng.
Có thể câu chuyện của tôi chẳng có ích gì với bạn, nhưng tôi vẫn muốn kể. Bởi vì tôi muốn nhắn nhủ với bạn rằng, dù bạn có nhỏ bé đến đâu, bạn vẫn có thể làm nên điều khác biệt. Chỉ cần bạn có đủ dũng khí để đứng lên đấu tranh cho những gì bạn tin tưởng.