Tôi không có lý tưởng sống. Tôi sống một cuộc đời tẻ nhạt, đơn điệu, lặp đi lặp lại. Tôi thức dậy, đi làm, về nhà, ngủ, rồi ngày lại ngày, tuần lại tuần trôi qua. Tôi không có mục tiêu, không có định hướng, không có tham vọng, không có động cơ. Tôi chỉ sống như một cái xác không hồn, lang thang vô định trong cuộc đời.
Tôi từng nghĩ rằng mình có một lý tưởng sống. Tôi ước mơ trở thành một nhà văn, viết những câu chuyện tuyệt vời truyền cảm hứng cho mọi người. Tôi tưởng tượng mình sẽ ngồi bên bàn làm việc, tay lướt trên bàn phím, từng dòng chữ tuôn trào như một dòng sông chảy xiết. Tôi sẽ trở thành một nhà văn vĩ đại, được mọi người yêu mến và ngưỡng mộ.
Nhưng rồi tôi nhận ra rằng tôi không đủ giỏi để trở thành một nhà văn. Tôi không có tài năng, không có sự kiên trì, không có khả năng sáng tạo. Tôi chỉ là một người bình thường, không có gì nổi trội. Ước mơ trở thành nhà văn chỉ là một viễn vông, một ảo tưởng mà tôi tự tạo ra để trốn tránh thực tại tẻ nhạt của mình.
Từ đó, tôi không còn lý tưởng sống nữa. Tôi không còn tin vào những giấc mơ hão huyền. Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên, an toàn, không phải lo lắng về tương lai. Tôi muốn có một công việc ổn định, một gia đình hạnh phúc, một cuộc sống đủ đầy. Nhưng ngay cả những thứ đó cũng chỉ là những ảo ảnh mà tôi không thể nào đạt được.
Tôi đã cố gắng nhiều lần để tìm lại lý tưởng sống của mình. Tôi đã đọc sách, xem phim, gặp gỡ nhiều người, nhưng vẫn không thể tìm thấy bất cứ điều gì khiến tôi cảm thấy hứng thú. Tôi cảm thấy như mình đang lạc lối trong một mê cung, không biết đi về đâu.
Tôi không biết mình sẽ sống cuộc đời này như thế nào nữa. Tôi không có lý tưởng, không có mục tiêu, không có động lực. Tôi chỉ là một cái xác không hồn, lang thang vô định trong cuộc đời. Tôi không biết mình sẽ đi về đâu, cũng không biết mình sẽ làm gì. Tôi chỉ biết là tôi sẽ tiếp tục sống, một ngày giống một ngày, cho đến khi tôi chết.