Cuộc đời như một bộ phim...




Chào các bạn độc giả thân mến!

Hôm nay, tôi xin được chia sẻ với các bạn một câu chuyện có thật, một câu chuyện về cuộc đời, về những thăng trầm và những bài học quý giá mà đôi khi chúng ta chỉ có thể học được qua những trải nghiệm của chính mình.

Câu chuyện của tôi bắt đầu từ một ngôi làng hẻo lánh ở miền trung Việt Nam. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, cha mẹ tôi là những nông dân quanh năm chân lấm tay bùn. Ngay từ nhỏ, tôi đã sớm nhận ra rằng cuộc sống không phải là một câu chuyện cổ tích, mà đúng hơn, nó giống như một bộ phim, đầy những tình tiết bất ngờ và cả những khoảnh khắc xúc động.

Tuổi thơ của tôi gắn liền với những ngày lang thang trên cánh đồng, thả diều, bơi lội ở con sông gần nhà. Dù cuộc sống có thiếu thốn, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc với những điều giản đơn như vậy.

Nhưng rồi, khi tôi lên cấp ba, cuộc sống của tôi đột ngột thay đổi. Cha tôi bị tai nạn lao động và phải nằm liệt giường. Gia đình chúng tôi rơi vào cảnh túng thiếu. Tôi phải nghỉ học để đi làm giúp mẹ nuôi các em nhỏ.

Những tháng ngày sau đó thật sự khó khăn. Tôi làm nhiều công việc khác nhau, từ bốc vác, rửa bát đến bán hàng rong. Có những lúc, tôi cảm thấy mệt mỏi và muốn từ bỏ tất cả. Nhưng rồi, tôi lại nghĩ đến cha mình, đến các em nhỏ mà tôi thương yêu. Tôi không thể để họ phải chịu khổ.

Vậy là, tôi tiếp tục cố gắng, làm việc ngày đêm quên mình. Cuối cùng, sau bao nỗ lực, tôi cũng đã tích cóp được một số tiền nhỏ để tiếp tục học tập.

Những năm tháng đại học của tôi là những năm tháng đẹp nhất trong cuộc đời. Tôi được tiếp xúc với kiến thức mới, được gặp gỡ những người bạn tuyệt vời. Và quan trọng nhất, tôi đã tìm thấy đam mê thực sự của mình: viết lách.

Sau khi tốt nghiệp, tôi bắt đầu sự nghiệp viết của mình tại một tờ báo địa phương. Tôi viết về cuộc sống ở những vùng nông thôn nghèo, về những con người bình dị nhưng đầy nghị lực. Những bài viết của tôi đã nhận được sự quan tâm và yêu thích của nhiều độc giả.

Nhưng cuộc đời vẫn chưa hết những bất ngờ dành cho tôi. Một ngày nọ, tôi được chẩn đoán mắc một căn bệnh ung thư. Tôi đã rất đau khổ và tuyệt vọng. Tôi không biết mình có thể sống được bao lâu nữa, nhưng tôi quyết định sẽ tận dụng quãng thời gian còn lại để sống một cuộc sống có ý nghĩa.

Tôi dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, cho những người mà tôi yêu thương. Tôi cũng tiếp tục viết, viết về hành trình chiến đấu với căn bệnh hiểm nghèo của mình.

Tôi viết về những nỗi đau, về những hy vọng, về tình yêu và sự lạc quan. Tôi viết để truyền cảm hứng cho những người cũng đang vật lộn với bệnh tật. Tôi muốn họ biết rằng, dù cuộc đời có khó khăn đến đâu, thì vẫn luôn có hy vọng.

Tôi không biết mình sẽ sống được bao lâu nữa, nhưng tôi sẽ sống hết mình từng ngày, từng giờ. Tôi sẽ tiếp tục viết, tiếp tục truyền cảm hứng cho những người xung quanh. Tôi sẽ sống cho đến hơi thở cuối cùng, để lại dấu ấn của mình trên thế giới này.

Cuộc đời này giống như một bộ phim, có những lúc vui, có những lúc buồn, có những lúc đau đớn, có những lúc hạnh phúc. Nhưng dù thế nào đi nữa, thì cuộc sống vẫn luôn đáng sống. Hãy trân trọng những điều bạn đang có, sống hết mình từng khoảnh khắc và để lại dấu ấn của bạn trên thế giới này.

Cuộc đời vẫn tiếp diễn, và tôi sẽ tiếp tục viết câu chuyện của mình.

Xin cảm ơn các bạn đã lắng nghe câu chuyện của tôi.

Ông Dương Văn Thái
Nhà văn, nhà báo