Hồi ký Châu Việt Cường





Trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, nay tôi xin được giãi bày những tâm tư, những trăn trở trong suốt thời gian thụ án. Xin hãy lắng nghe lời sám hối chân thành của tôi - Châu Việt Cường.
Tôi sinh ra tại vùng đất Quảng Ninh, nơi địa đầu của Tổ quốc. Năm 1992, trong một lần tình cờ đến Hà Nội, tôi bắt gặp giọng hát trong trẻo của ca sĩ Thanh Lam qua bài hát "Giọt nắng ban mai". Một ngọn lửa âm nhạc từ đó đã nhen nhóm trong trái tim tôi. Suốt những năm tháng sau đó, tôi miệt mài theo đuổi con đường ca hát, nhưng số phận trớ trêu liên tục cản bước.
Trong cơn bão dữ của cuộc đời, tôi đã phạm phải sai lầm lớn nhất. Tôi đã không kiềm chế được cơn nóng giận, dẫn đến hành động khiến một sinh mạng phải chấm dứt. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất cả tương lai lẫn sự tự do.
Những tháng ngày trong trại giam là quãng thời gian để tôi nhìn lại cuộc đời mình. Ban đầu, tôi chìm đắm trong nỗi hối hận và tuyệt vọng. Nhưng dần dần, tôi tìm thấy một tia sáng soi đường, đó chính là niềm tin. Tôi tin rằng con người ta có thể thay đổi, dù cho quá khứ có đen tối đến đâu.
Tôi bắt đầu đọc sách, trau dồi kiến thức và học những nghề mới. Tôi tham gia các hoạt động cải tạo, giúp đỡ những người xung quanh. Tôi nhận ra rằng cuộc đời vẫn còn nhiều ý nghĩa, miễn là tôi còn sống và còn khao khát được hoàn lương.
Sau 6 năm thụ án, tôi được trả tự do. Tôi biết rằng con đường phía trước vẫn còn nhiều gian nan và thử thách. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi sẽ dùng chính những bài học xương máu của mình để làm gương cho người khác. Tôi sẽ cống hiến hết mình cho xã hội, để đền bù cho những lỗi lầm trong quá khứ.
Tôi xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến tất cả những người đã giúp tôi trong suốt thời gian qua. Xin cảm ơn gia đình, những người bạn tù đã luôn bên cạnh động viên tôi. Xin cảm ơn các cán bộ quản giáo đã cho tôi cơ hội để sửa chữa lỗi lầm. Và hơn hết, xin cảm ơn những khán giả đã tha thứ cho tôi.
Tôi sẽ không bao giờ quên những đau thương mà tôi đã gây ra. Nhưng tôi cũng sẽ không ngừng nỗ lực để chuộc lại lỗi lầm. Châu Việt Cường ngày hôm nay là một con người mới, với một trái tim đầy sự hối hận và khao khát được bù đắp. Tôi mong rằng câu chuyện của tôi sẽ là một lời cảnh tỉnh cho những ai đang lầm lỡ. Hãy trân trọng sự sống, hãy trân trọng tự do, và đừng bao giờ để sự nóng giận chế ngự lý trí của mình.
Tôi xin được cảm ơn.