Mảnh đất lắm người nhiều ma
Tôi lớn lên ở một ngôi làng nhỏ, nơi mà mọi người đều tin vào ma quỷ. Có một khu rừng gần nhà tôi, nơi được đồn là có ma ám. Người dân địa phương nói rằng, nếu bạn đi vào rừng vào ban đêm, bạn sẽ thấy ma bay lượn trên đầu.
Tôi chưa bao giờ thực sự tin vào những câu chuyện về ma, nhưng tôi vẫn hơi sợ khi đi vào rừng. Một ngày nọ, tôi quyết định rằng mình sẽ vượt qua nỗi sợ hãi của mình và đi vào rừng vào ban đêm.
Tôi đợi đến khi mặt trời lặn rồi mới vào rừng. Trời rất tối và im ắng. Tôi có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu và tiếng gió xào xạc qua lá cây. Tôi càng đi sâu vào rừng, tôi càng thấy sợ.
Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng động phía sau mình. Tôi quay lại và nhìn thấy một cái bóng đen đang di chuyển về phía tôi. Tôi đứng khựng lại, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi không biết phải làm gì.
Cái bóng đen đến gần hơn, và tôi có thể thấy rằng đó là một con người. Người đó mặc một chiếc áo choàng dài màu đen và trên đầu đội một chiếc mũ trùm đầu che khuất khuôn mặt. Người đó từ từ tiến về phía tôi, và tôi có cảm giác như mình sắp bị bỏ lại.
Tôi mở miệng hét lên, nhưng không có tiếng nào phát ra. Người đó đến gần hơn nữa, và tôi có thể ngửi thấy mùi đất ẩm trên quần áo của người đó. Tôi nhắm mắt lại và chờ đợi điều tồi tệ nhất.
Nhưng điều đó đã không xảy ra. Thay vào đó, tôi nghe thấy tiếng người đó thì thầm vào tai tôi.
"Đừng sợ," người đó nói. "Tôi không muốn làm hại bạn."
Tôi mở mắt ra và nhìn người đó. Người đó vẫn mặc chiếc áo choàng đen dài và chiếc mũ trùm đầu, nhưng tôi có thể thấy một đôi mắt nâu ấm áp nhìn vào tôi.
"Bạn là ai?" Tôi hỏi.
"Tôi chỉ là một người bạn," người đó nói. "Tôi đến để giúp bạn."
"Giúp tôi?" Tôi ngạc nhiên. "Giúp tôi làm gì?"
"Giúp bạn vượt qua nỗi sợ hãi," người đó nói. "Bạn sợ ma, đúng không?"
"Vâng," tôi nói. "Nhưng tôi cũng sợ cả người."
"Không sao đâu," người đó nói. "Tôi sẽ không làm hại bạn."
Người đó đưa tay ra và tôi nắm lấy. Tôi có thể cảm thấy lòng bàn tay ấm áp và khô ráo của người đó. Tôi nhìn vào mắt người đó và thấy sự bình yên.
"Đừng sợ," người đó nói. "Tôi ở đây rồi."
Tôi tin vào người đó. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi tin rằng người đó sẽ không làm hại tôi. Tôi nhắm mắt lại và đắm mình trong sự bình yên của sự hiện diện của người đó.
Khi tôi mở mắt ra, người đó đã biến mất. Nhưng tôi không sợ nữa. Tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi của mình.
Tôi rời khỏi khu rừng và quay trở về nhà. Tôi không bao giờ nhìn thấy người đó nữa, nhưng tôi không bao giờ quên những gì mà người đó đã nói với tôi.
"Đừng sợ," người đó đã nói. "Bạn mạnh mẽ hơn bạn nghĩ."
Tôi cảm thấy như mình là một con người mới. Tôi không còn sợ điều gì nữa. Tôi biết rằng tôi có thể vượt qua bất cứ điều gì, miễn là tôi tin vào chính mình.
Và tôi biết, nếu tôi cần, người bạn đó sẽ luôn ở đó, trong tim tôi.