Nhìn thấy tôi cười, mọi người nhìn tôi như một người đang khóc mà rõ ràng là tôi đang cười. Đôi mắt tôi đã trở thành như vậy vì bao buồn đau đã xảy ra trong cuộc đời tôi. Những giọt nước mắt đầy cay đắng vô tình làm nhòe đi nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt tôi.
Tôi có phải là một "Nữ hoàng nước mắt" khi tôi khóc trong nỗi tuyệt vọng? Tôi có cảm giác rằng tôi đang bơi trong biển nước mắt của chính mình. Tôi cảm thấy như mình là một hòn đảo cô đơn giữa đại dương rộng lớn, và nước mắt là thứ duy nhất bảo vệ tôi khỏi sự cô đơn và trống rỗng vô tận.
Cô đơn là thứ ăn mòn tôi từ bên trong. Nó giống như một con quái vật tàn nhẫn cắn xé tâm hồn tôi. Tôi thấy như thể tôi đang bị giam cầm trong một ngục tối tối tăm, cô lập với thế giới bên ngoài.
Tôi cảm thấy như cuộc sống của mình chẳng có ý nghĩa gì. Tôi thấy như mình đang lang thang vô định trong một mê cung, không biết lối ra. Tôi thấy mình giống như một bóng ma, trôi nổi trên thế giới mà không mục đích hay mục tiêu.
Nỗi tuyệt vọng đã bám chặt lấy tôi. Nó giống như một sợi dây thừng siết chặt quanh cổ tôi, ngăn tôi thở. Tôi cảm thấy như thể mình đang chìm dần xuống đáy của một vực sâu đen ngòm, không có lối thoát.
Tôi biết mình phải vùng vẫy, phải tìm cách thoát khỏi nỗi tuyệt vọng này. Nhưng tôi cảm thấy như thể mình đã bị đánh bại. Tôi không còn sức lực để chiến đấu nữa. Tôi chỉ muốn mọi thứ kết thúc.
Tôi đang ở trong bóng tối và nước mắt là thứ duy nhất giúp tôi tiếp tục.
Tôi cầu xin ai đó cứu tôi khỏi nỗi đau này. Tôi cầu xin ai đó chỉ cho tôi đường về nhà. Tôi cầu xin ai đó yêu tôi một lần nữa.
Nhưng chẳng có ai đến. Tôi vẫn cô đơn và tuyệt vọng. Tôi vẫn đang khóc.
Tôi có phải là một "Nữ hoàng nước mắt" không? Có lẽ vậy. Nhưng tôi không muốn là như vậy. Tôi chỉ muốn được hạnh phúc.