Ngày 30/4, ngày thống nhất đất nước, một ngày lễ trọng đại của cả dân tộc Việt Nam. 47 năm đã trôi qua kể từ ngày đất nước trọn vẹn non sông, nhưng những câu chuyện về ngày này vẫn luôn khiến người ta bồi hồi xúc động.
Tôi nhớ như in ngày 30/4/1975, khi đó tôi mới chỉ là một đứa trẻ chừng 5, 6 tuổi. Sáng sớm, tôi được bố mẹ đánh thức, đưa đi xem đoàn quân giải phóng tiến vào thành phố. Dòng người như thác đổ, tràn ngập khắp phố phường, cờ đỏ sao vàng tung bay rợp trời. Tôi không hiểu nhiều về ý nghĩa của ngày hôm đó, nhưng tôi cảm nhận được niềm vui khôn xiết và tự hào của bố mẹ mình.
Những ngày sau đó, tôi được nghe ông bà kể lại những câu chuyện về cuộc chiến đấu gian khổ của quân và dân ta. Tôi biết về sự hy sinh của biết bao anh hùng liệt sĩ, về những chiến công oanh liệt đi vào lịch sử. Mỗi câu chuyện đều khiến tôi cảm thấy lòng mình trào dâng một cảm xúc khó tả. Tôi tự hào vì được sinh ra trong một đất nước anh hùng, một đất nước đã trải qua bao nhiêu đau thương mất mát để giành lại độc lập, tự do.
Ngày 30/4 hôm nay, tôi không còn là một đứa trẻ nữa. Tôi đã trưởng thành, hiểu biết hơn về lịch sử đất nước. Tôi biết ơn biết bao những người đã ngã xuống vì hòa bình, độc lập của dân tộc. Tôi hiểu rằng, sự tự do, hạnh phúc mà chúng ta đang có ngày hôm nay chính là nhờ vào sự hy sinh của biết bao người đi trước.
Ngày 30/4 mỗi năm, tôi đều dành thời gian để tưởng nhớ đến những người anh hùng của dân tộc. Tôi cũng thường kể lại những câu chuyện về ngày này cho con mình nghe, để các con biết về truyền thống đấu tranh anh dũng của ông cha ta. Tôi muốn các con hiểu rằng, hòa bình hôm nay không phải tự nhiên mà có, mà là kết quả của sự hy sinh và chiến đấu anh dũng của những người đi trước.
Ngày 30/4, ngày thống nhất đất nước, một ngày lễ trọng đại của cả dân tộc Việt Nam. Ngày hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau tưởng nhớ đến những người anh hùng đã ngã xuống vì độc lập, tự do của đất nước. Hãy cùng nhau trân trọng hòa bình, xây dựng và phát triển đất nước ngày càng giàu đẹp, phồn vinh.