Ngày Bác Hồ ra đi, cả nước đau lòng




Ngày 2 tháng 9 năm 1969 là một ngày buồn đối với toàn thể nhân dân Việt Nam. Bác Hồ, vị Cha già kính yêu của chúng ta, đã trút hơi thở cuối cùng tại Phủ Chủ tịch, để lại niềm tiếc thương vô hạn cho dân tộc.

Tôi còn nhớ rất rõ ngày hôm đó. Tôi đang học lớp 5, đang chơi đùa cùng các bạn thì bỗng nghe tiếng loa phát thanh thông báo: "Chủ tịch Hồ Chí Minh, vị lãnh tụ kính yêu của chúng ta, đã từ trần". Cả sân trường im lặng như tờ, chỉ còn tiếng khóc nức nở của các thầy cô và bạn bè.

Chúng tôi, những đứa trẻ ngày ấy, chưa thực sự hiểu hết sự mất mát lớn lao này. Nhưng chúng tôi biết rằng Bác Hồ là một người rất vĩ đại, là người đã dành cả cuộc đời mình để đấu tranh cho độc lập, tự do của đất nước.

Trong những ngày sau đó, cả nước chìm trong tang thương. Người dân khắp mọi miền đất nước đều đổ về Hà Nội để tiễn biệt Bác. Đường phố trở nên đông đúc, nhưng không có tiếng ồn ào, chỉ có tiếng người khóc và những bản nhạc buồn.

Tôi đã được đi viếng Bác lần cuối. Tôi nhớ mãi hình ảnh Bác nằm trên linh cữu, khuôn mặt thanh thản như đang ngủ. Tôi không kìm được nước mắt, tôi khóc như một đứa trẻ mất đi người thân yêu nhất.

Ngày tiễn đưa Bác về nơi an nghỉ cuối cùng, cả nước như chết lặng. Hàng triệu người dân xếp hàng dài dưới mưa tầm tã, đưa tiễn người anh hùng của dân tộc. Đó là một ngày mưa buồn, nhưng cũng là một ngày đầy tự hào và xúc động.

Bác Hồ đã đi xa nhưng sự nghiệp cách mạng của Người vẫn còn mãi. Người đã để lại cho chúng ta một đất nước độc lập, tự do, một Đảng Cộng sản trong sạch, vững mạnh, một dân tộc đoàn kết, yêu nước. Chúng ta sẽ luôn ghi nhớ công ơn của Người, mãi mãi noi gương Người để xây dựng đất nước ngày càng giàu mạnh.

Nỗi đau của cả dân tộc
  • Những ngày tang thương
  • Hình ảnh Bác Hồ nằm trên linh cữu
  • Ngày tiễn đưa Bác về nơi an nghỉ cuối cùng
  • Di sản của Bác Hồ
  • Tôi hy vọng rằng bài viết này sẽ giúp các bạn trẻ hiểu hơn về ngày mất của Bác Hồ và sự mất mát lớn lao của dân tộc Việt Nam.