Tháng Bảy




Tháng Bảy về, mang theo cơn mưa buồn bã và nỗi nhớ thương da diết. Người ta nói tháng Bảy là tháng của ma quỷ, nhưng với tôi, tháng Bảy lại là tháng của sự đoàn tụ.
Tôi còn nhớ, hồi nhỏ cứ đến tháng Bảy, tôi lại được bà ngoại dẫn đi chùa. Bà bảo, đây là tháng mà cửa địa ngục mở ra, nên những vong hồn vất vưởng về thăm lại trần gian. Tôi tin lời bà, và mường tượng ra cảnh những bóng ma trắng toát lảng vảng khắp nơi, tìm kiếm người thân.
Những đêm mưa tháng Bảy, tôi thường nằm nghe bà kể chuyện ma. Mỗi câu chuyện đều rùng rợn, nhưng lại hấp dẫn đến kỳ lạ. Tôi thấy sợ, nhưng cũng thấy thích thú. Đôi khi, tôi còn nằm mơ thấy mình đang lạc vào cõi âm, gặp những con ma đó. Nhưng lạ thay, những con ma trong mơ của tôi không đáng sợ như trong chuyện bà kể. Chúng chỉ là những linh hồn cô đơn, đang tìm kiếm sự ấm áp và tình yêu thương.
Càng lớn, tôi càng hiểu ra rằng, tháng Bảy không phải là tháng của ma quỷ, mà là tháng để tưởng nhớ đến những người đã khuất. Đây là thời điểm để chúng ta bày tỏ lòng thành kính, biết ơn đối với tổ tiên và những người thân yêu đã ra đi.
Tháng Bảy này, tôi lại trở về quê hương, thăm bà ngoại. Bà đã già yếu, nhưng vẫn còn minh mẫn. Bà kể cho tôi nghe về những người thân trong gia đình đã qua đời. Bà nói, tháng Bảy là tháng để chúng tôi gặp lại nhau, hàn huyên tâm sự.
Nghe bà nói vậy, tôi thấy lòng mình se lại. Tôi nhớ ông nội, bà nội, và những người thân khác đã ra đi. Tôi không biết họ có biết tôi nhớ họ không, nhưng tôi luôn tin rằng, họ vẫn luôn ở bên tôi, dõi theo tôi.
Tháng Bảy này, tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn để ở bên bà ngoại. Tôi sẽ nghe bà kể chuyện, hát cho bà nghe những bài hát mà bà yêu thích. Tôi sẽ cố gắng làm bà vui, để bà cảm thấy ấm áp và được yêu thương.
Tôi tin rằng, tháng Bảy không phải là tháng để sợ hãi, mà là tháng để nhớ nhung và yêu thương. Đây là thời điểm để chúng ta trân trọng những gì chúng ta đang có, và để biết ơn những người đã khuất.