Vào một buổi sáng tháng tư nắng nhẹ, tôi thức dậy với một nỗi buồn mơ hồ khó tả. Tôi nhìn ra cửa sổ, thấy những bông hoa anh đào đang nở rộ, khoe sắc hồng thắm trong gió xuân. Nhưng trong lòng tôi chỉ thấy trống vắng. Ngày 1 tháng 4, ngày của những trò đùa và tiếng cười, nhưng tôi lại cảm thấy cô đơn và buồn bã.
Tôi nhớ lại thời thơ ấu của mình, khi tháng tư luôn là một tháng vui vẻ và háo hức. Tôi thích thú khi nghe bạn bè và gia đình kể những câu chuyện đùa hóm hỉnh, cười phá lên khi bị lừa một cách ngây thơ. Ngày Cá tháng Tư là một ngày đặc biệt để chúng tôi phá vỡ sự đơn điệu của cuộc sống hàng ngày và tận hưởng những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau.
Nhưng thời gian trôi qua, tháng tư dần trở thành một lời nhắc nhở về những điều đã mất. Những người bạn thân thiết giờ đã ở xa, gia đình tôi không còn đông đủ như trước. Ngày Cá tháng Tư không còn là ngày của những trò đùa nữa mà là ngày của nỗi nhớ và tiếc nuối. Tôi nhớ những tiếng cười đã tắt, những khuôn mặt đã vắng bóng.
Năm nay, ngày 1 tháng 4 lại đến. Tôi mở điện thoại, lướt qua những dòng tin nhắn chúc mừng, nhưng không thấy có gì vui. Những lời chúc ấy chỉ càng khiến tôi cảm thấy cô đơn hơn. Tôi muốn được bên những người thân yêu, được nghe những câu chuyện đùa ngộ nghĩnh, nhưng tất cả chỉ là mơ ước.
Tôi đóng cửa sổ, kéo rèm lại, chìm vào bóng tối. Tôi muốn quên đi ngày Cá tháng Tư này, quên đi nỗi buồn và sự cô đơn đang giày vò tôi. Tôi muốn trở lại những tháng tư của tuổi thơ, khi mọi thứ vẫn còn đơn giản và hạnh phúc.
Nhưng tôi biết rằng điều đó là không thể. Tháng tư đã thay đổi, và tôi cũng vậy. Tôi không còn là đứa trẻ ngây thơ ngày nào nữa. Tôi đã trải nghiệm những mất mát, đau thương, những điều khiến tôi trưởng thành hơn nhưng cũng khiến tôi trở nên yếu đuối hơn.
Tôi mở rèm cửa trở lại, ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng, soi sáng từng góc tối. Tôi nhìn xuống phố, thấy những người đang cười nói vui vẻ. Họ không biết được nỗi buồn của tôi, và tôi cũng không muốn họ biết. Tôi mỉm cười một nụ cười giả tạo, cố tỏ ra vui vẻ. Tôi sẽ không để ngày Cá tháng Tư này phá hủy tôi.
Tôi sẽ sống tiếp, sẽ trân trọng những gì mình đang có, sẽ tìm lại niềm vui trong những điều nhỏ bé. Tháng tư có thể là lời nói dối, nhưng tôi sẽ biến nó thành sự thật. Tôi sẽ biến tháng tư thành tháng của hy vọng, của sự sống lại.