Trong dòng chảy thời gian bất tận, có những khoảnh khắc lóe sáng như sao băng, để lại trong ký ức bao hoài niệm đẹp đẽ. Tuổi ấu thơ với những trò chơi dân gian, những đêm trăng rằm vui đùa, những buổi sáng cắp sách đến trường, tất cả đều góp phần tạo nên bức tranh thời niên thiếu tươi đẹp. Và giữa bức tranh ấy, có một hình ảnh khiến tôi không bao giờ quên, đó là hình ảnh cậu thiếu niên cưỡi ngựa trắng, say đắm với cơn gió xuân phơi phới.
Tôi gặp cậu thiếu niên ấy vào một chiều xuân nắng ấm. Tôi đang đi dạo trong công viên thì bất chợt thấy cậu ta cưỡi ngựa trắng phi nước đại. Cơn gió xuân nhẹ nhàng thổi tung mái tóc đen của cậu, đôi mắt cậu sáng long lanh như sao trời, và nụ cười trên môi cậu rạng rỡ như nắng mai. Dường như cậu ta không chỉ đang cưỡi ngựa, mà còn đang cưỡi cả cơn gió xuân, bay bổng và tự do.
Tôi đứng đó nhìn cậu thiếu niên ấy phi ngựa suốt một lúc lâu, cho đến khi cậu ta dừng lại trước một gốc cây cổ thụ. Cậu ta nhảy xuống ngựa, vuốt ve bờm ngựa nhẹ nhàng, rồi ngồi xuống gốc cây. Tôi cũng đi đến gốc cây và ngồi xuống cạnh cậu ta. Chúng tôi trò chuyện với nhau, và tôi được biết cậu ta là một học sinh cấp ba, tên là Phong. Phong rất đam mê cưỡi ngựa, và cậu ta thường đến công viên này để luyện tập.
Phong kể cho tôi nghe về ước mơ trở thành một vận động viên cưỡi ngựa chuyên nghiệp của cậu ta. Cậu ta muốn được tham gia các cuộc thi đấu quốc gia và quốc tế, và đem vinh quang về cho đất nước. Tôi cảm thấy rất ngưỡng mộ ước mơ của Phong, và tôi chúc cậu ta may mắn trên con đường theo đuổi đam mê của mình.
Sau buổi chiều hôm đó, tôi thường gặp lại Phong ở công viên. Chúng tôi trở thành bạn bè, và tôi được chứng kiến Phong tập luyện chăm chỉ như thế nào. Cậu ta luôn dậy sớm, dù trời nắng hay mưa, để ra công viên tập cưỡi ngựa. Cậu ta không ngại khó khăn, gian khổ, và luôn cố gắng hết sức mình. Phong là một tấm gương sáng cho tôi, giúp tôi hiểu rằng nếu mình có ước mơ, thì mình phải luôn cố gắng và kiên trì để đạt được.
Một ngày nọ, tôi đến công viên và thấy Phong đang đứng trước một đám đông. Cậu ta chuẩn bị tham gia một cuộc thi cưỡi ngựa. Tôi hồi hộp theo dõi Phong thi đấu. Cậu ta cưỡi ngựa rất đẹp, động tác dứt khoát và chính xác. Cơn gió xuân như tiếp thêm sức mạnh cho Phong, giúp cậu ta giành chiến thắng trong cuộc thi.
Tôi chạy đến chúc mừng Phong, và cậu ta ôm chầm lấy tôi. Cậu ta nói với tôi rằng cậu ta rất vui vì đã giành chiến thắng, nhưng cậu ta vui hơn khi có tôi ở bên cạnh để chia sẻ niềm vui này. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc cho Phong, và tôi biết rằng cậu ta sẽ còn tiến xa hơn nữa trên con đường theo đuổi đam mê của mình.
Hình ảnh cậu thiếu niên cưỡi ngựa trắng, say đắm với cơn gió xuân phơi phới đã trở thành một kỷ niệm đẹp trong lòng tôi. Phong đã truyền cảm hứng cho tôi, giúp tôi hiểu rằng tuổi trẻ là thời gian để theo đuổi đam mê, để sống hết mình với những ước mơ. Tôi chúc Phong luôn mạnh khỏe, hạnh phúc, và thành công trên con đường mình đã chọn.