Trịnh Trần Phương Tuấn




Là một người con của thành phố Hồ Chí Minh, tôi luôn cảm thấy tự hào về vẻ đẹp sôi động của quê hương mình. Nhưng điều mà tôi yêu thích nhất ở Sài Gòn chính là con người nơi đây. Họ thân thiện, chân thành và luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác. Tôi đã được chứng kiến rất nhiều câu chuyện đẹp về những con người ở Sài Gòn, trong đó có một câu chuyện mà tôi sẽ luôn nhớ mãi.

Hôm đó, tôi đang trên đường đi học về thì thấy một cụ bà đang loay hoay bên chiếc xe máy của mình. Chiếc xe không chịu nổ máy, và cụ bà có vẻ rất lo lắng. Tôi liền dừng xe lại và hỏi thăm cụ có cần giúp đỡ không. Cụ bà gật đầu và nói rằng cụ không biết sửa xe. Tôi liền xuống xe và kiểm tra chiếc xe. Sau một hồi mày mò, tôi đã tìm ra được nguyên nhân khiến xe không nổ máy. Đó là do một chiếc dây điện bị đứt. Tôi liền nối lại dây điện và nổ máy xe giúp cụ bà.

Cụ bà rất vui mừng và liên tục cảm ơn tôi. Tôi nói rằng không có gì và chúc cụ đi đường bình an. Tôi tiếp tục đi học về, nhưng trong lòng cảm thấy rất vui vì mình đã giúp được cụ bà. Tôi nghĩ rằng, dù chỉ là một việc nhỏ, nhưng đối với cụ bà, đó là một sự giúp đỡ lớn. Tôi mong rằng, trong cuộc sống, chúng ta sẽ luôn sẵn sàng giúp đỡ những người xung quanh. Bởi vì, đôi khi, một hành động nhỏ của chúng ta có thể mang lại niềm vui và hạnh phúc cho người khác.

Tôi tin rằng, ở Sài Gòn, có rất nhiều người tốt bụng và sẵn sàng giúp đỡ người khác. Tôi đã được chứng kiến nhiều câu chuyện đẹp về những con người ở đây. Và tôi tin rằng, chính những con người tốt bụng đó đã làm cho Sài Gòn trở thành một thành phố đáng sống. Tôi tự hào khi được là một người con của Sài Gòn, và tôi sẽ luôn trân trọng những con người nơi đây.