Văn khấn ngày Rằm




Kính lạy các ngài,
Nhớ lại hồi nhỏ, mỗi hễ đến Rằm hay mùng Một là tôi thấy lòng nao nao. Bởi biết rằng ba má tôi sẽ dậy sớm chuẩn bị mâm cỗ khấn thần linh. Cha tôi làm công chức, mẹ tôi là giáo viên. Gia đình tôi không khá giả, nhưng luôn cố gắng nuôi dưỡng tôi từ vật chất đến tinh thần, luôn dạy tôi kính trên nhường dưới, sống trung thực, lương thiện. Ba má tôi là những người tử tế, thâm sâu trong tôi luôn biết ơn cha mẹ đã sinh thành và nuôi dưỡng tôi khôn lớn.
Tôi nhớ hôm đó là một đêm Rằm tháng Bảy, trời trong veo và đầy sao. Đó là ngày mà các cô hồn, những vong linh không nơi nương tựa sẽ được trở về dương gian. Ba tôi dặn tôi đi ngủ sớm, vì sợ tôi trông thấy ma mà hoảng sợ. Nhưng tôi hồi hộp không ngủ được, vì tôi muốn được chứng kiến những điều mà ba tôi kể.
Đêm đã khuya, ba tôi bắt đầu thắp hương và khấn lạy. Khói hương tỏa ra làm tôi muốn chảy cả nước mắt. Trong màn đêm tĩnh lặng, giọng ba tôi vang lên đều đều, tha thiết. Ba tôi khấn vái ông bà tổ tiên, những vị thần linh đã bảo vệ cho gia đình tôi được bình an.
Tôi cũng thành kính chắp tay khấn vái, cầu mong cho ba má tôi luôn mạnh khỏe,平安, tôi được học hành chăm ngoan, đỗ đạt thành tài. Ba tôi dạy tôi phải luôn nhớ ơn tổ tiên, ông bà, những người đã khuất và cả những người đang sống xung quanh mình. Ba luôn bảo tôi phải biết đền đáp công ơn của cha mẹ, bằng cách sống sao cho xứng đáng với sự hy sinh của họ, làm những điều tốt đẹp để gia đình luôn được hạnh phúc.
Sau khi khấn vái xong, cha tôi lấy một ít đồ cúng ra thắp hương và khấn vái ông bà tổ tiên, những người đã mất mát trong gia đình. Cha tôi chỉ tay vào di ảnh của ông bà và nói: "Con xin mời ông bà về ăn cơm với con cháu."
Tôi nhìn theo ánh mắt của cha tôi, nước mắt lưng tròng. Tôi biết rằng ba tôi nhớ ông bà lắm, nhưng ông bà đã mãi mãi ra đi. Tôi cũng biết rằng ba tôi không chỉ khấn vái ông bà, mà còn khấn vái tất cả những người thân đã mất của gia đình. Tôi cảm động lắm, vì tôi biết rằng ba tôi là một người rất có hiếu với cha mẹ và ông bà tổ tiên.
Sau khi khấn vái xong, ba tôi lại lấy một ít đồ cúng ra xếp lên hai đĩa nhỏ đặt ngoài sân. Ba tôi nói đó là đồ cúng cho những cô hồn, những vong linh không nơi nương tựa. Ba tôi bảo tôi đi theo ba ra sân.
Tôi hồi hộp đi theo ba ra sân. Tôi thấy ba tôi thắp hương và khấn vái. Ba tôi khấn vái rất lâu, tôi đứng bên cạnh thấy lòng mình như chùng xuống. Tôi biết rằng những cô hồn, những vong linh không nơi nương tựa rất đáng thương, họ chỉ muốn được ấm no, được siêu thoát.
Sau khi khấn vái xong, ba tôi lấy một ít đồ cúng rải xuống sân. Tôi cũng theo ba tôi rải đồ cúng xuống sân. Tôi vừa rải vừa cầu nguyện cho những cô hồn, những vong linh không nơi nương tựa được siêu thoát.
Tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm trong lòng. Tôi biết rằng mình đã làm được một việc tốt, giúp đỡ những người kém may mắn hơn mình. Tôi cũng biết rằng ba tôi là một người rất có lòng từ bi, bao dung.
Tôi muốn gửi lời cảm ơn ba tôi. Cảm ơn ba tôi đã dạy tôi biết sống tốt, biết kính trên nhường dưới, biết đền đáp công ơn cha mẹ, ông bà tổ tiên. Cảm ơn ba tôi đã cho tôi biết rằng trên đời này còn rất nhiều người những người bất hạnh, những người cần được giúp đỡ.
Tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn đến những cô hồn, những vong linh không nơi nương tựa. Cảm ơn các bạn đã xưng đầu chịu tội cho chúng tôi. Cảm ơn các bạn đã giúp đỡ chúng tôi được bình an trong cuộc sống.
Chúng con nguyện rằng các bạn sẽ được siêu thoát, được ấm no và hạnh phúc.